CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu, chỉ cần ta và ngươi


Phan_6

Tiêu Nhược Thiên đem bữa sáng bày ở trước mặt Mộ Kiệt, dùng giọng điệu phục tùng mệnh lệnh nói: "Ăn hết, ngay bây giờ!" Tiêu Nhược Thiên mặc kệ đại họa sĩ này chưa đánh răng, cũng chưa rửa mặt. Cũng không sợ đại họa sĩ tức giận mà đuổi việc mình, càng không sợ đại họa sĩ này làm khó dễ mình. Bởi vì Tiêu Nhược Thiên thật sâu cảm thấy, nếu như mình không chiếu cố đại hoạ sĩ mà đầu lúc nào cũng trong trạng thái trì trệ này, thì có thể nàng sẽ chết vì đói mất. Mộ Kiệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên, nếu như là người bình thường, như vậy ép mình ăn cơm, thì nhất định mình sẽ kháng nghị. Nhưng là không biết vì sao, Mộ Kiệt là không muốn cự tuyệt người trước mặt này, vì vậy liền đưa tay mở bữa sáng ra. Sandwich, sô–đa bánh ngọt, hai cái trứng rán, bên ngoài xốp giòn bên trong tươi mới, nhìn thật phần mê người, một bữa sáng không tệ, nhưng là khi nhìn thấy ly sữa. Mộ Kiệt nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Tiêu Nhược Thiên: "Có rượu không?" Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt hỏi mà sững sờ, cảm thấy đúng thật đầu của mấy đại họa sĩ thật không bình thường, rõ ràng là sáng sớm mà lại muốn uống rượu? Tiêu Nhược Thiên không có cự tuyệt, rồi hỏi muốn uống rượu gì? "Rượu gì cũng được, nhưng tốt nhất vẫn là rượu trắng." Với tư cách là một vệ sĩ kiêm bảo mẫu thật sự không có tư cách gì quản chủ của mình, Tiêu Nhược Thiên cũng lười quản, vì vậy liền gọi phục vụ mang rượu lên, phục vụ viên hỏi muốn rượu gì, Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt trong phòng, khóe miệng giương lên một nụ cười xấu xa rồi nói: "Rượu trắng, càng mạnh càng tốt" Phục vụ viên nghe xong sững sờ, lập tức nghe theo.

52

Tiêu Nhược Thiên cúp điện thoại, nghĩ đến phản ứng của Mộ Kiệt khi thấy rượu, liền không nhịn được cười. Lại sợ Mộ Kiệt phát hiện mình cố ý hại nàng, liền véo vào đùi mình một cái, cho nén cười. Phục vụ viên cầm rượu đi lên, rượu ngũ lương (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực), rượu xái (hàm lượng cồn 60%

– 70%), mạnh đều đã mạnh. Tiêu Nhược Thiên thoả mãn trở vào, nhưng không thấy được cái biểu lộ mình đã dự kiến. Một người sắc mặt tái nhợt, lại đem rượu uống như nước lã. Mộ Kiệt từng ly từng ly rót rượu trắng uống, cảm giác như không có gì, đúng là xem rượu như nước lã mà. Tiêu Nhược Thiên cùng nhân viên phục vụ trong phòng nhìn sợ đến ngây người, hai người lập tức hóa đá ngay tại chỗ, nhưng là Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát kịp phản ứng. Nàng nhanh tay cầm lấy chai rượu thứ 3 của Mộ Kiệt, phịch một tiếng vứt xuống đất, miểng thủy tinh văng đầy đất. Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn Tiêu Nhược Thiên, chậm rãi nói: "Lãng phí, chai này trừ vào tiền thưởng của ngươi." Tiêu Nhược Thiên bị những lời này giận đến đỏ mắt, nàng liền túm lấy cổ áo của Mộ Kiệt, hướng nàng quát to: "Ta trả thì ta trả, lão nương không phải không thể trả được chai rượu, còn ngươi, ngươi nói cho ta biết là ngươi đang làm cái gì? Mới sáng sớm đã uống rượu? Ngươi có biết đó là rượu không? Ngươi là tự hại mình, ngươi đã gầy nhu vậy, ngươi còn muốn sống không?" Phục vụ viên thấy hai đại mỹ nữ mới sáng sớm đã uống rượu, đã thấy kỳ quái rồi. Rồi nhìn thấy đại mỹ nữ kia uống rượu không ngừng, liền hoài nghi công ty mình là dùng rượu giả. Lúc sau, liền trực tiếp thăng cấp đến động thủ, tuy phục vụ viên rất muốn xem tiếp, nhưng là sợ bị liên lụy bởi hai vị mỹ nữ kia, nên tranh thủ lúc chân chưa chảy mồ hôi, liền chạy biến đi.

Mộ Kiệt kỳ thật không phải là người thích uống rượu, chỉ là từ lúc nàng bị thương về sau thân thể một mực rất sợ lạnh, nghe nói uống rượu có thể làm ấm người, nên hằng năm khi đến đông là lại uống rượu. Lúc đầu mới uống chưa quen nên cảm giác cổ họng nóng đến khô rát, dạ dày cũng quặn đau như bị kim đâm. Càng về sau, dần dần cũng quen với rượu, hơn nữa mỗi lần uống rượu thân thể đều cảm thấy rất ấm, nên thời gian trôi qua dần nuôi dưỡng thói quen này, cũng càng ngày càng không sợ rượu cồn, càng uống càng nhiều nhưng cũng không say. Nàng không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên sẽ tức giận, cũng hiểu được Tiêu Nhược Thiên không có tư cách gì quản mình, ngẩng đầu ngước lên nhìn hai mắt có chút đỏ lên của Tiêu Nhược Thiên, từ trong miệng chậm rãi thốt ra ba chữ "Thực xin lỗi."

53

Chương 11 – Khi tình yêu của mẹ lan tỏa thì bắt cóc là điều kiện tiên quyết?

Thực xin lỗi? Nàng nàng nàng, nàng là đang nói với ta? Người này rõ ràng là nói xin lỗi với ta? Không phải là do say rượu chứ? Tiêu Nhược Thiên thật sự không tin vào lỗ tai của mình, tưởng rằng mình nghe nhầm, cái người có hành vi quái dị, quái thai không để ý đến cảm xúc của người khác nói xin lỗi với mình? Mộ Kiệt thấy Tiêu Nhược Thiên không có phản ứng, cho rằng nàng ấy vẫn đang tức giận, nàng đặt ly lên bàn, rồi đúng đối mặt với Tiêu Nhược Thiên, lặp lại câu thực xin lỗi một lần nữa. Lần này Mộ Kiệt nói thật chậm, cơ hồ giống như là nói ra từng chữ. Tiêu Nhược Thiên nghe rành mạch, nàng nhìn vào mắt Mộ Kiệt, trong đôi mắt kia, không có một chút nào nhận lỗi cũng như cảm giác áy này, nhưng là Tiêu Nhược Thiên từ đôi mắt kia cảm nhận được, tận sâu bên trong đôi mắt đen kia, toát ra vẻ nhàn nhạt ưu thương.

Vui đến phát khóc, buồn ngược lại cười, hai cái loại tình cảm, hai trạng thái trái ngược, con người đúng là sinh vật thật thần kỳ, Tiêu Nhược Thiên tổng nghĩ như vậy. Chuyện buổi sáng nay vì hai câu xin lỗi mà kết thúc, Tiêu Nhược Thiên tự nhiên cũng không biết mình đang nói cái gì, dù sao thì mình cũng không có quyền can thiệp vào hành vi của người khác. Sau khi nhìn Mộ Kiệt ăn hết bữa sáng, sau đó đóng sập cửa rời đi, hoàn toàn quên cái chức trách vệ sĩ của mình. Tự ý rời khỏi nơi công tác, Tiêu Nhược Thiên còn làm cho nó thật hơn, là nàng đi tìm mấy người bạn, cùng đi Điệp Luyến Hoa của Hoa tỷ. Vừa vào cửa, liền là một khung cảnh quen thuộc, người quen, mùi vị quen, đó là bầu không khí sa đọa. Ở chỗ này, Tiêu Nhược Thiên không bị gì trói buộc, không có trách nhiệm, càng không có Mộ Kiệt, không cần phải lo lắng vì nàng, vì nàng mà phiền não. Vẫn là vị trí cũ, lúc Tiêu Nhược Thiên đi vào cái ghế tận cùng bên trong, những người ở trong cũng vì nàng mà sôi nổi lên. Mấy người đều ở một bên ồn ào, Hoa tỷ chỉ ngồi một góc ở bên, bên cạnh là Dạ Vi bạn gái của Hoa tỷ, Tiêu Nhược Thiên thật sự không nghĩ tới, mình mặt mũi cư nhiên lớn như vậy. Hoa tỷ gần đây ít xuất hiện, và cũng chưa bao giờ ở trước mặt người ngoài giới thiệu bạn gái của mình, Tiêu Nhược Thiên cũng chỉ là tại quán bar ngẫu nhiên gặp qua một lần, nhưng cũng chưa từng thấy rõ mặt, có thể nói đây là lần đầu tiên nhìn được bạn gái của Hoa tỷ ở khoảng cách gần như vậy. Nàng ngồi trong lòng Hoa tỷ, có thể là do uống rượu, nên mặt có chút hồng, lại càng tăng thêm vài phần đáng yêu, người nho nhỏ, khi cười rộ lên thì khóe miệng có hai lúm đồng tiền thật

54

sâu, đôi mắt to trong, luôn mang theo ý cười, Tiêu Nhược Thiên đối với Dạ Vi ấn tượng đầu tiên chính là một cái một cô gái ngoan, hơn nữa lại là một tiểu thụ đáng yêu. Hoa tỷ cười hướng Tiêu Nhược Thiên vẫy tay, ra hiệu mời nàng ngồi, Tiêu Nhược Thiên cũng thoải mái ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, người chung quanh liền ồn ào, nói Tiêu Nhược Thiên đến muộn nên bị phạt ba chén, Tiêu Nhược Thiên không hề nghĩ ngợi, cầm lấy rượu trên bàn, hơi ngửa đầu, uống liền ba ly vào bụng. Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên như có điều suy nghĩ mà cười cười.

Dãy ghế lô to dài, có người thì ca hét, có người thì hôn môi, có người uống rượu, lại có người chơi oẳn tù tì. Tiêu Nhược Thiên ngồi một góc ở bên, cầm chai rượu uống, không quan tâm là rượu trắng, rượu đỏ, hay là bia, trong nháy mắt, trên bàn đã hơn 7,8 chai.

Hoa tỷ mỉm cười rồi ngồi cạnh Tiêu Nhược Thiên, dùng tay ôm lấy cổ nàng, dần dần tiến sát lại mặt của Tiêu Nhược Thiên, khi môi của Hoa tỷ chỉ cách lỗ tai Tiêu Nhược Thiên chỉ có 0,5cm. Hoa tỷ hướng lỗ tai Tiêu Nhược Thiên thổi một hơi, dùng ngữ khí cực kỳ mập mờ hỏi nàng "Làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu? Cho dù hôm nay là miễn phí, thì ngươi cũng đừng uống đến chết a? Có phải ai chọc giận Tiêu đại cảnh sát của chúng ta? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đánh gãy chân chó của hắn." Tiêu Nhược Thiên đấy Hoa tỷ ra, mơ mơ màng màng trả lời: "Ai dám chọc ta? Ta chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông thôi, Hoa tỷ, ngươi cách ta xa xa một chút, ngồi gần như vậy không sợ nàng giận à?" Hoa tỷ lại một lần nữa đem Tiêu Nhược Thiên ôm vào trong ngực "Yên tâm, ai cũng biết, ta xem ngươi như em mình, lại nói, ngươi không phải kiểu người ta thích, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Ngươi tính tình xấu thế này, người nào mà yêu ngươi mới vấn đề. Như thế nào? Có tâm sự lại không nói cho tỷ tỷ ngươi biết à? Nói mau, rốt cuộc là tên nào dám ăn gan hùm mật gấu chọc Tiêu đại tiểu thư tức giận?"

" Không có ai chọc ta, thật không có, chỉ là ta, ta nghĩ mãi cũng không rõ, nàng sao lại như vậy, nàng thật kỳ quái, ta nghĩ mãi mà không rõ." Tiêu Nhược Thiên lúc này đã có 8 phần say, nói chuyện đã có điểm nói lắp, nhưng cho dù là như vậy, Hoa tỷ cũng coi như nghe rõ ràng, theo như lời nói thì cái nàng kia, chính là nhân vật mấu chốt. Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên đang nằm trong ngực mình, khóe miệng lại gợi lên một tia cười nghiền ngẫm. Đúng lúc này, Dạ Vi đi tới, nâng Tiêu Nhược Thiên dậy nói: "Chúng ta nên đưa nàng về, nàng như vậy chắc cũng không tự trở về được, nói không chừng sẽ say chết nằm ở ngoài đường." Hoa tỷ lấy túi, muốn đưa tay ra đỡ Tiêu Nhược Thiên, không nghĩ

55

tới Dạ Vi lại đẩy tránh đi, để cho Tiêu Nhược Thiên dựa vào người mình. Người bình thường nhìn vào tưởng bạn gái sợ mình mệt, nên mới quan tâm như vậy. Nhưng là khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Vi dần dần đỏ lên, tự bán rẻ nàng. Hoa tỷ mỉm cười nâng cầm Dạ Vi lên, ánh mắt mê ly nhìn Dạ Vi nói: "Ngươi ghen sao? Yên tâm, nếu ta để ý nàng, thì sớm đã làm, không đợi đến bây giờ, hơn nữa... ta giờ đây đã trúng độc của ngươi, ta là nghiện ngón tay của ngươi ah." Hoa tỷ cố ý kéo dài từ ah, lại càng thêm mập mờ, mặt Dạ Vi bây giờ đã đỏ như máu, cái cổ và cái lỗ tai nhỏ kia cũng đã đỏ lên. Hoa tỷ cười đắc ý, cùng Dạ Vi đem Tiêu Nhược Thiên nâng lên xe.

Có loại người sau khi say sẽ rất thành thật, cũng có loại người sau khi say sẽ đặc biệt ầm ĩ, mà Tiêu Nhược Thiên, lại là loại người thứ hai. Tiêu Nhược Thiên uống rượu rất ít say, chỉ có những lúc tâm tình không tốt, mới có thể say. Lúc này thì tay nàng đang kéo cửa xe, còn nửa thân thì nằm sấp lên xe, giống như là đang bảo vệ vật thuộc quyền sở hữu của mình. Cái này lại để cho Dạ Vi cùng Hoa tỷ sững sờ đứng bên cạnh không biết làm sao, trên đường người đi đường vì một màn này cũng nhao nhao đứng xem, nam nhân thì nghĩ thầm mai mốt trước khi tìm bạn gái phải xem trước bộ dạng quá chén sẽ như thế nào, nếu như giống như vậy. Nếu như say rượu rồi không biết gì đùa nghịch như điên như thế, thì là không nên đụng vào. Còn nữ nhân thì nghĩ, cái hồ ly tinh chết tiệt này uống say mà vẫn còn xinh đẹp như thế à? Vì vậy cũng muốn về nhà thử chuốc say mình xem như thế nào. Hoa tỷ không thể vứt cái tên ma men Tiêu Nhược Thiên mà không để ý được, càng không thể không dùng xe này, nên cùng với Dạ Vi mỗi người túm một tay, dùng sức nhét người vào trong xe. Cũng đừng thấy Tiêu Nhược Thiên người gầy gò, người này là cảnh sát, lại là một người luyện võ, nên sức so với nữ nhân bình thường là nhiều hơn, đã thế sau khi uống rượu, thì đặc biệt mạnh như trâu, lại còn ồn ào: "Không về, ta không muốn về!" Không hô thì thôi, hô một tiếng lại càng làm mọi người trên đường tiến sát vào hơn. Dù sao, mỹ nữ không nhiều, mỹ nữ uống say cũng ít, và hơn hết là mỹ nữ uống say gây rối trên đường đùa nghịch như điên lại càng hiếm, nên thậm chí có nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Hoa tỷ thật sự không thể bỏ lơ người này, vì vậy nàng nhẹ nhàng mà vuốt ve phía sau lưng Tiêu Nhược Thiên, dụ dỗ nhưng dụ dỗ tiểu động vật: "Tiểu Thiên Thiên a, ngươi muốn đi đâu à? Ngươi nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ mang ngươi đi." Mọi người vây quanh xem đều bị cái màn mẹ dụ con này làm cho nhao nhao cảm khái, muốn nhanh đi cưới vợ, nếu

56

không thì cũng biến thành đồng tính luyến ái hết. Sự thật chứng minh, nữ nhân tốt, nếu không phải là kết hôn, thì cũng là vị thành niên, không nữa thì cũng đồng tính. Tiêu Nhược Thiên nghe xong liền gật đầu, nói muốn đi ra biển, làm Hoa tỷ sửng sốt, muốn ra biển? Giờ là giữa đông đấy, ra biển cho chết à? Bất quá nhìn tình hình bây giờ, chung quanh đã có ba bốn lớp người vây quanh, nếu không đi, không chừng ngày mai sẽ lên mặt báo ấy chứ, và tiêu đề dĩ nhiên là mỹ nữ uống say bên đường đùa nghịch như điên, bạn gái đồng tính ở cạnh khuyên can. Hoa tỷ chỉ vừa nghĩ, đã thấy nổi hết cả da gà. Mặc kệ mọi việc, cùng Dạ Vi dùng sức kéo tay Tiêu Nhược Thiên lôi vào trong xe, sau đó dùng tay lẫn chân đẩy Tiêu Nhược Thiên vào, cũng có thể nói là đá vào trong xe, sau đó cực kỳ thoải mái vỗ vỗ tay, rồi lên xe rời đi. Như vậy tin tức trên báo sẽ biến thành, một mỹ nữ giàu có say rượu bên đường, bị hai nữ tử không biết tên áp giải lên xe.

Ngồi vào trên xe, Hoa tỷ cùng Dạ Vi nhẹ nhàng thở ra, bàn bạc đem Tiêu Nhược Thiên về nhà mình ở một đêm, coi như là xin lỗi mấy cước vừa rồi. Ai ngờ Tiêu Nhược Thiên ngồi phía sau sống chết không đi, ồn ào đòi phải trở về khách sạn, nói cả buổi, mới chịu nói tên của khách sạn. Khách sạn tên Thanh Nhã, là khách sạn xa hoa nhất của thành phố A, Hoa tỷ hoài nghi là Tiêu Nhược Thiên nói nhầm tên, hỏi lại thêm lần nữa, cái mồm ú ớ kia nói "Lương thân a (Liêm Thanh Nhã)" Nghe đến đây, Hoa tỷ cũng chỉ êm tai đem con ma men đưa nàng đến tận cửa của cái nơi gọi là "Lương thân a". Nhìn bảo an ở cửa ra vào, nhìn nhìn lại cái tên đứng không vững Tiêu Nhược Thiên, Hoa tỷ cùng Dạ Vi giống như hai sinh vật lạ bị chặn ở cửa. Nhưng mà, bảo vệ cửa ra vào kia, là hai tên bảo vệ mà ngày đầu tiên Tiêu Nhược Thiên đụng phải, lúc này, hai tên bảo vệ thấy chiếc xe thể thao của Ferrari của Hoa tỷ, rồi nhìn cái người được đỡ xuống xe, chính là người đó. Vì vậy liền thoải mái cho đi vào. Hoa tỷ giẫm chân ga, nhanh chạy thật xa, Dạ Vi cười tủm tỉm nhìn một bên mặt của Hoa tỷ, chợt hôn một cái, Hoa tỷ liền đưa tay ra bóp mũi của Dạ Vi một cái rồi sằng giọng: "Tiểu chút chít!"

Giằng co một đêm, trở lại biệt thự, cũng đã hơn 10 giờ tối. Hoa tỷ vừa vào cửa liền ngã úp xuống giường, Dạ Vi nhìn Hoa tỷ, rồi cười như không cười. Nàng chậm rãi nằm lên người Hoa tỷ, rồi hướng cổ Hoa tỷ thổi nhiệt khí, Hoa tỷ bị nhiễu một hồi khô nóng, nhưng là trải qua một vụ án bắt cóc kia, nàng đã sớm không còn nhiều sức để hoạt động. Nàng dùng tay vuốt ve cái người đang nằm trên ngực nàng nói: "Đừng làm rộn, ta mệt chết đi được, hôm nay ngủ trước đi!" Dạ Vi đứng dậy, đi đến bên tủ bên giường rồi lấy ra

57

một sợi dây thừng, đem tay Hoa tỷ trói lên đầu giường. Lúc này Hoa tỷ nửa mê nửa tỉnh biết Dạ Vi có dã tâm, nhưng đợi lúc tỉnh dậy, thì đã... đúng vậy, đã quá muộn rồi. "Ân...đừng....đừng như vậy...Tiểu Vi..." Tiếng thở dốc của Hoa tỷ vọng bên tai Dạ Vi, kiến cho Dạ Vi đã bị dục vọng thiêu đốt khắp người lại càng không chống cự lại cái loại hấp dẫn này, nàng dần dần di chuyển lưỡi từ trên cổ Hoa tỷ dần dần xuống thấp. Đồng thời tay trái xoa lấy bộ ngực no đủ phía trước, tay phải nhanh chóng di chuyển xuống dưới, nhè nhàng xoa lấy cái nơi hạt hoa đang sưng lên kia."A. . .ân. . . ngươi . . . nhanh lên . . ." Hoa tỷ lúc này đã bị dục vọng tràn ngập đại não, nàng quên hết cái mệt mỏi trước đó, chỉ biết hiện tại trong cơ thể nàng như bị lửa thiêu, chỉ có người nằm trên kia mới có thể dập tắt được. Hoa tỷ không tự giác mà ma sát vào vòng eo của Dạ Vi, Dạ Vi cảm giác eo mình sẽ nhanh bị bẻ gãy. Vì vậy tách hai chân Hoa tỷ ra, tiến vào sâu bên trong.

Bên ngoài tuyết gió đầy trời, trong phòng thì lại kích tình như lửa.

Chương 12 – Chớm yêu

Bên kia Hoa tỷ cùng Dạ Vi là một màn nóng bỏng, bên này Tiêu Nhược Thiên uống say mèm, đi một bước lui ba bước, giống như chỉ cần thêm một cơn gió thì sẽ ngã xuống vậy. Nhân viên lễ tân thấy thế, vội vàng chạy lại đỡ Tiêu Nhược Thiên, cứ như vậy, Tiêu Nhược Thiên mơ mơ màng màng vào thang máy, ra thang máy, Tiêu Nhược Thiên kêu nhân viên lễ tân xuống lầu, để tự mình xiêu vẹo đi tới cửa. Mọi người ở trên hành lang thấy, ai nấy đều bị rơi vào trạng thái hóa đá. Là vầy, bọn hắn là đang chứng kiến cái cảnh tượng như thế này : một mỹ nữ ánh mắt mê ly, khuôn mặt đỏ bừng, ân, là mỹ nữ, mặc dù Tiêu Nhược Thiên hiện tại hơi chút bê bối, nhưng vẫn là một mỹ nhân. Không để ý hình tượng, chân tay hướng gian phòng mình bò đi, cái TV phía xa sau lưng, đang chiếu tới cái đoạn Sadako(*) xuất hiện, thật là làm người khác trông mà rợn cả da gà. Khi đến cửa, Tiêu Nhược Thiên vẫn chưa quá ngốc, nhìn rõ xác định đúng là số phòng 302, mới vươn móng tay, vì vậy, cửa bị Tiêu Nhược Thiên làm một tràn cào cấu, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn toàn bộ hành lang.

Mộ Kiệt nhìn đồng hồ, nghĩ đến Tiêu Nhược Thiên đi từ buổi sáng đến giờ vẫn chưa về, không biết vì cái gì, thói quen ở một mình, sau khi trải qua mấy ngày ở cùng Tiêu Nhược Thiên, hiện tại ngược lại cảm thấy tịch mịch. Có chút lo lắng cho nữ nhân tính khí nóng

58

nảy, xông ngang đánh thẳng này. Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ rồi, Mộ Kiệt ngồi ở trên ghế sa lon, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn ra cửa. Một lát sau, tiếng đập cửa đinh tai nhức óc vang lên, mặt Mộ Kiệt đen lại, không cần nghĩ cũng biết là Tiêu đại cảnh sát của chúng ta, hơn nữa thấy cái khí thế gõ cửa này, chắc là vẫn chưa nguôi giận? Mộ Kiệt vội vàng đi mở cửa. Cửa vừa mở, thấy cái mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly của Tiêu Nhược Thiên. Vừa định nói gì, thì đã bị Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát nhảy bổ vào ngã xuống đất. Lúc Mộ Kiệt còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nhược Thiên mở lớn miệng, thoáng một phát cắn lên cổ Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đau hít sâu một hơi, nàng nhẹ nhàng mà vuốt sau lưng Tiêu Nhược Thiên, giống như là đang an ủi con mãnh thú bị thương. Tiêu Nhược Thiên cắn đủ, mới chậm rãi buông ra. Mộ Kiệt cảm giác có chất lỏng chảy trên cổ mình, vừa sờ, nguyên lai chính là máu của mình.

Mộ Kiệt mắt nhìn Tiêu Nhược Thiên, chỉ thấy cái người như mãnh thú lúc nãy, giờ đã biến thành một con cún nhỏ ngoan ngoãn, nằm trên người mình ngủ. Nàng bất đắc dĩ bĩu môi, cũng mặc kệ vết thương trên cổ mình, nhẹ nhàng nâng Tiêu Nhược Thiên dậy. Mộ Kiệt so với Tiêu Nhược Thiên cao hơn 4cm, nhưng thể trọng chênh lệch là rất lớn, kỳ thật Tiêu Nhược Thiên không mập, cao 1m72 nhưng chỉ nặng chừng 50kg, chủ yếu là do Mộ Kiệt quá gầy. Thế nên căn bản là Mộ Kiệt không thể đỡ nỗi Tiêu Nhược Thiên cái người đang áp trên người mình, lúc này thấy phục vụ viên mở cửa, Mộ Kiệt liền gọi phục vụ viên đến hỗ trợ, người này vừa vào thấy được vết thương trên cổ của Mộ Kiệt có chút sững sờ, sau đó hiểu ý cười, cùng Mộ Kiệt đem Tiêu Nhược Thiên đi đến bên giường. Tiêu Nhược Thiên nằm chết dí trên giường, rồi trên giường lăn qua lăn lại, tiện tay ôm lấy cái gối, ôm trong ngực cọ qua cọ lại, có lẽ do vận động quá kịch liệt lên dạ dày vừa mới an tĩnh lại bị một trận phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển). "Ọe" một tiếng, Tiêu Nhược Thiên nằm lỳ ở trên giường ói ra.

Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Mộ Kiệt cứ như vậy ngơ ngác đứng ở đó, có lẽ đã hóa đá rồi, nhìn Tiêu Nhược Thiên chật vật ói như thế, Mộ Kiệt đợi Tiêu Nhược Thiên ói ra hết, mới đứng dậy đi vào WC, thả nước. Mộ Kiệt đỡ lấy, hay đúng hơn là kéo lấy, lê lết kéo tới cửa phòng tắm, sau đó Mộ Kiệt đem y phục trên người ai kia cởi bỏ hết, rồi ném vào bồn tắm, toàn bộ động tác, làm việc liên tục. Nàng dùng vòi hoa sen giúp Tiêu Nhược Thiên gội đầu, sau đó lại giúp nàng lau chùi thân thể, lúc đang tắm giúp thì có đôi lúc vô tình đụng phải bộ phận mẫm cảm của Tiêu Nhược Thiên, chợt nghe Tiêu Nhược

59

Thiên thấp giọng rên nhẹ, làm cho một Mộ Kiệt luôn luôn trấn định phải lúng ta lúng túng. Thật vất vả mới tắm giùm xong, Mộ Kiệt nghĩ đến phòng của Tiêu Nhược Thiên, đã trở thành một đống bừa bộn, không thể ngủ tiếp ở đấy. Nên cố hết sức bình sinh, mới có thể đỡ lấy lưng quần của Tiêu Nhược Thiên ném vào giường mình.

Trải qua một loạt hoạt động mất sức này, thân thể suy yếu của Mộ Kiệt rốt cuộc chịu không nổi, nàng vô lực ngồi liệt tại bên giường, từng hơi từng hơi phì phò thở, mồ hôi lạnh theo mặt nàng rơi xuống. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Nhược Thiên, giúp nàng đem chăn đắp kín. Rồi vào phòng tắm thay quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Tiêu Nhược Thiên trải qua giày vò vừa rồi, lại ói ra, nên đã hoàn toàn tỉnh rượu, tuy Tiêu Nhược Thiên khi say sẽ trở thành kẻ ồn ào, nhưng là nàng không quên những chuyện lúc say rượu đã làm. Nàng hồi tưởng đến việc Mộ Kiệt giúp nàng thay quần áo, giúp nàng tắm rửa, kể cả những âm thanh lúc tắm mình phát ra. Chỉ là hồi tưởng, cũng đã làm cả mặt đỏ lên, nghĩ đến dù sao cũng là nữ nhân, nhìn thì nhìn, nhưng bất quá vẫn có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi, vì vậy liền muốn mình cũng được đền bù.

Mà vừa vặn ông trời cho Tiêu Nhược Thiên cơ hội báo thù rửa hận, Mộ Kiệt cho rằng Tiêu Nhược Thiên đã sớm ngủ say. Lúc đi ra trên người chỉ có choàng áo tắm, không cột lại, cứ như thế đi vào phòng. Tiêu Nhược Thiên sau khi tỉnh lại ngồi ở trên giường chờ Mộ Kiệt vào, đột nhiên cảm thấy khát nước, nên bắt đầu đi tìm nước, vừa xuống giường, thì cửa mở ra, không nghĩ tới, mình có thể thấy được một màn như vậy. Bộ ngực sữa của Mộ Kiệt được khăn tắm che lại, nửa ẩn nửa hiện, phần bụng không có một tí thịt thừa còn đọng lại một chút nước, tiếp đó là . . . cái phần rừng rậm không hề che đậy. Tiêu Nhược Thiên cảm thấy mình càng ngày càng khát, trên người cũng càng ngày càng nóng, giống như cơ thể mình có gì đó kêu gào, một mực muốn thoát ra.

Mộ Kiệt kịp phản ứng, nàng nhanh như gió buộc áo tắm lại, sau đó đi đến tủ quần áo tìm đồ lót thay, không quan tâm đến cái người trong phòng mình. Tiêu Nhược Thiên cứ như vậy nhìn xem Mộ Kiệt ở trước mặt mình mặc đồ lót, Mộ Kiệt cầm quần lót, cuối người xuống một chút, rồi chậm rãi kéo lên, một loạt động tác này cơ hồ khiến Tiêu Nhược Thiên đình chỉ hô hấp, nếu như không phải là nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng trăm năm không đổi của Mộ Kiệt, thì Tiêu Nhược Thiên thậm chí còn tưởng Mộ Kiệt là ác ý câu dẫn mình, hết thảy hết thảy quá mức mập mờ. Mộ Kiệt quay đầu lại, thấy Tiêu Nhược

60

Thiên vẫn đang chăm chú nhìn mình, nàng đi đến bên giường, sau đó nằm xuống, tắt đèn, đắp chăn, ngủ.

Tiêu Nhược Thiên đến tận khi nghe tiếng hô hấp đều đều của người nằm bên cạnh mình, mới có phản ứng. Nàng vỗ đầu mình một cái, trong nội tâm âm thầm cười nhạo chính mình, rõ ràng bị một tên Quỷ hút máu lạnh như băng mê hoặc, thật đúng là đáng thương. Lúc sau nằm xuống, nhìn thấy bộ ngực đang phập phồng của Mộ Kiệt, nhìn xem khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt khi ngủ, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể biển mất. Mộ Kiệt cho ta cảm giác quá mỏng manh, lại quá lạnh như băng, giống như là một cái xác chết biết nói chuyện, không có bất cứ biến hóa tình cảm gì, cũng không có chút cảm xúc chấn động nào. Cái này lại để cho Tiêu Nhược Thiên không biết ứng phó như thế nào, Tiêu Nhược Thiên tự nhận là đã theo đuổi qua không ít nữ nhân, bất kể thẳng hay cong, hay là hoa đã có chủ, thậm chí đã kết hôn, nàng đều từng theo đuổi qua. Nhưng mà cũng không phải vì yêu mới theo đuổi, chỉ là muốn làm phí thời gian của mình, hiện tại nữ nhân đối với Tiêu Nhược Thiên chỉ là công cụ để nàng tiêu hết thời gian của mình. Tiêu Nhược Thiên vẫn cho rằng, từ lúc người kia rời bỏ mình, thì về sau nàng sẽ không còn hứng thú với bất kỳ ai nữa, cũng không thể yêu thêm được người nào. Duy chỉ có lúc này đây, nữ nhân này lại đột nhiên tiếng vào cuộc sống của mình, lại để cho nàng cảm giác như tâm tình đang tĩnh như nước lại bị một hòn đá rớt vào, sinh ra ngọn sóng không nhỏ. Giống như một thiếu nữ bị rung động cùng sợ hãi, cái này lại để cho Tiêu Nhược Thiên cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ lập trường của mình lại không kiên định đến thế? Đã bị tổn thương đến như vậy, lại còn có thể yêu kẻ khác? Đã bao lần nữ nhân tên Lưu Uyển kia bên tai nhẹ nàng nói ra thời ước? Lại có bao nhiêu lần tiếng rên rỉ bên tai mình thốt ra

khi lên đỉnh điểm? Nhiều đến không thể nhớ được, tựa hồ cùng nàng ở cùng một chỗ suốt vài năm, lời mà nói nhiều nhất, chính là ta yêu ngươi. Cái tên mình kêu nhiều nhất, cũng là Lưu Uyển. Mà khi người kia khi mở miệng nói mình phải kết hôn, thì lúc đó mình hận đến cỡ nào, yêu nhiều bao nhiêu, thì hận nhiều bấy nhiêu. Nghĩ đến bộ dáng khóc đến không còn sức lực, nghĩ đến bộ dáng lúc mình dày mặt cầu xin nàng, nghĩ đến mình vì nàng mà cùng cha mẹ trở mặt, thật là mỉa mai biết bao. Khi nghĩ đến những điều như vậy, Tiêu Nhược Thiên cũng chầm chậm ngủ đi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring